Từ khi còn tấm bé, trong tâm trí tôi đã có hình ảnh rất đẹp của người GLV. Lúc ấy, tôi nhìn các anh chị với 1 sự ngưỡng mộ như đối với những ngôi sao ca nhạc hay điện ảnh vậy. Các anh chị thật năng động với những trò chơi sinh hoạt thật vui. Đã vậy, đã vậy còn rất tháo vát nữa chứ, cái gì cũng biết làm, từ nhóm lửa nấu cơm cho đến nút dây, dấu đường, lửa trại… Không những thế, kiến thức Giáo Lý cũng thật đáng khâm phục làm sao. Và điều khiến tôi thích nhất là các anh chị thật gần gũi với thiếu nhi chúng tôi, như người trong gia đình vậy. Trong suốt nhiều năm, tôi đã lớn lên với hình ảnh đẹp đẽ ấy và tôi luôn mong một ngày nào đó mình sẽ được đứng vào hàng ngũ của những con người tuyệt vời ấy. Rồi cũng đến ngày tôi trưởng thành, đạt được ước vọng đó, cảm giác thật là tuyệt vời. Năm tháng hoạt động trong hội, tôi đã học hỏi được nhiều điều bổ ích cho mình, và nhất là tôi đã nghiệm ra một điều rằng bức chân dung của người giáo lý viên không chỉ là 1 màu hồng. Trước kia, tôi cho rằng cuộc sống của người GLV vui vì luôn tràn ngập nụ cười, nhưng không chỉ đơn giản là thế, nó còn vui vì giọt mồ hôi…. Những giọt mồ hôi rơi xuống sau khi đã vận động hết mình cùng các em thiếu nhi trong một buổi sinh hoạt, mồ hôi của những ngày chuẩn bị hội trại cho các em, mồ hôi sau 1 buổi lên lớp… Rất nhiều, rất nhiều. Giọt mồ hôi ấy tuy có vất vả, nhưng nó thật đẹp. Vì sao? Đơn giản chỉ là để đem lại niềm vui cho các em thiếu nhi, giúp các em đến gần Chúa và gần nhau hơn. Tôi còn nhận ra mỗi giờ lên lớp, mà trước kia tôi nghĩ giống như 1 buổi thể hiện kiến thức Giáo Lý , là cả tâm huyết của anh chị, là kết quả từ 1 quá trình dài hi sinh thời gian của mình để đến các lớp Giáo Lý, mong sẽ có đủ kiến thức hướng dẫn học trò của mình. Thử thách là thế, hy sinh là thế nhưng nó không làm tôi lu mờ đi lý tưởng của mình, mà ngược lại, làm cho tôi yêu hội GLV hơn, khiến ngọn lửa lý tưởng của tôi bùng cháy mạnh mẽ hơn cùng quyết tâm mỗi ngày sẽ đem Chúa đến gần hơn với Thiếu Nhi Thánh Thể.
Tôi có từng hỏi một số người GLV đâu là động lực ban đầu khi họ đến với hội GLV, và tôi đã được trả lời như sau: Có người nói rằng họ tham gia vì muốn đem những gì mình đã học được dạy cho các em nhỏ. Người khác lại nói vì họ thích môi trường năng động trong tổ chức GLV. Cũng có anh chị đơn giản chỉ là muốn tham gia để thể hiện khả năng của mình… Rất nhiều, rất nhiều nguyên nhân đưa chúng tôi đến với GLV. Có đôi lúc tôi nghĩ rằng GLV chúng tôi giống như những cành cây được Thiên Chúa góp nhặt lại với nhau. Có cành cây to, nhưng cũng có nhánh cây nhỏ. Có cành đã khô và cũng có cành còn tươi… Nhưng một khi chúng tôi đã hoà mình vào ngọn lửa yêu thương của Chúa thì chẳng còn sự phân biệt nào nữa. Ở đó, chúng tôi cháy hết mình để làm cho ngọn lửa yêu thương kia cháy mãnh liệt hơn, sưởi ấm tâm hồn mọi người. Dẫu biết sẽ tới một lúc nào đó, chúng tôi không thể cháy tiếp được nữa, nhưng chúng tôi vẫn sẽ cứ tiếp tục dấn thân với 1 niềm tin mãnh liệt rằng ánh sáng, hơi ấm từ ngọn lửa này sẽ làn toả đi khắp nơi, xua tan đi cái lạnh giá, âm u của cuộc sống đầy gian nan. Hơn thế nữa, chúng tôi biết rằng ngọn lửa của chúng tôi sẽ là nguồn động viên, là sự khởi đầu cho nhiều ngọn lửa kế tiếp trong tương lai. Chúng tôi cháy cho đến ngày ánh dương của Đức Kitô ngự đến.
“Đây đôi mắt trông lên Ngài, khi nỗi buồn làm con chơi vơi…” Lạy Chúa, đôi chân con như muốn khụy xuống, đôi tay con đã rã rời, tâm trí con hoàn toàn rối bời. Những lo toan, thử thách của cuộc sống này như đã đánh bại con rồi Chúa ơi. Trên con đường con đi chỉ toàn là một màu xám u ám. Mỗi bước chân con tiến lên như bị kéo lại bởi vũng lầy của sự tuyệt vọng. Con tìm kiếm một niềm hy vọng, một đôi tay chở che, một bờ vai để ngả vào, một đôi tay để nâng đỡ nhưng dường như con không thể tìm được… Tiền bạc không thể nào xua tan đi nỗi buồn, những cuộc vui rồi cũng tàn và sự cô đơn rồi cũng quay trở lại bên con, mọi lời chia sẻ không thể vực con đứng dậy. Và…. Lúc ấy, con chỉ biết tìm kiếm đến Ngài mà thôi, Đấng luôn bên con ngay cả khi con không nhận thức được Ngài hiện diện. Con lắng nghe, chờ đợi Ngài trả lời con, đôi khi con nghe được Ngài, nhưng cũng có lúc, lời Ngài dường như xa vời quá, con chỉ thấy sự im lặng. Rồi đến một ngày, con nhận ra rằng không phải Ngài không trả lời con, mà là vì lời Ngài nói không phải là đìêu con muốn nghe, nên con đã từ chối lời Ngài. Khi đã nhận ra điều đó rồi, con cố gắng tìm lời Ngài, dù đó là có là lời không theo ý con đi nữa. Bằng cách đó, con thấy được rằng mỗi bước chân con đi có dấu chân Ngài theo cùng. Trong cái mù mịt của cuộc sống, vẫn có hình ảnh Ngài đâu đó đứng chờ đợi con. Con thấy đôi tay Ngài nâng con dậy mỗi lần con gục xuống. Con không còn cô đơn nữa, vì có Ngài ở bên con trong mỗi khoảnh khắc của cuộc sống này.
Đặt chân về nhà, tôi bước vào phòng mà không hề mở một lời nào, quăng cuốn giáo án lên bàn không chút thương tiếc, tôi thả mình lên chiếc ghế dựa bên cửa sổ… Hiếm có khi nào tôi cảm thấy bực mình như lúc này. Hôm nay quả là một ngày dạy tồi tệ của tôi! Lũ nhóc lớp tôi hôm nay sao mà quậy quá, chúng chả nghe tôi giảng lấy một lời, chỉ toàn ngồi nói chuyện giỡn thôi. Đã vậy khi tôi phạt chúng một cách nghiêm khắc thì lại bị phụ huynh than phiền nữa chứ. Làm sao tôi có thể chịu đựng được những chuyện thế này đây? Tôi có làm gì sai đâu? Mà tôi chỉ muốn tốt cho chúng thôi mà! Tôi làm công việc dạy Giáo Lý đâu phải vì lợi ích gì cho tôi, sao lại trách móc tôi? Lúc này tôi chỉ muốn bỏ tất cả, không dạy Giáo Lý nữa, để mặc kệ chúng tới đâu thì tới. Còn tôi sẽ dùng khoảng thời gian này ấy để làm nhiều việc khác tốt hơn cho tôi. Đang khi suy nghĩ của tôi còn đang đi sâu vào vấn đề ấy thì một loạt tiếng động đinh tai vang lên khiến tôi giật mình. Đó là tiếng hú xe của một đám học sinh đang phóng bạt mạng ngoài đường. Tôi dõi mắt theo và chợt nhận ra chúng còn rất nhỏ với bộ đồng phục học sinh, thậm chí tôi còn nghe thấy chúng văng tục nữa. Nhưng điều làm tôi bất ngờ nhất là trong số đó có vài khuôn mặt mà cách đây một hai năm còn là thiếu nhi trong giáo xứ tôi. Tôi và chúng đã từng sinh hoạt với nhau rất vui trong các buổi trại, những giờ học… Vậy mà bây giờ chúng khác quá… Có gì đó buồn và lo lắng vây quanh tâm trí tôi. Buồn vì giờ đây tôi đã không thể làm gì để thay đổi chúng, giúp chúng trở về như ngày xưa. Lo cho những đứa bé mà tôi đang dạy, nếu bây giờ tôi cùng các anh chị khác chỉ vì một phút nóng nảy mà bỏ mặc không dạy chúng thì chúng sẽ ra sao khi xung quanh chúng có nhiều cám dỗ quá mà chúng lại chưa đủ nhận thức để biết cách tránh. Nếu chỉ có sự quan tâm của gia đình thôi thì có đủ cho chúng chưa? Nhìn chiếc khăn đỏ mà bấy lâu nay tôi gắn bó, tôi thấy mình cần phải làm gì đó hơn là ngồi mà lo lắng. Tôi phải tiếp tục thôi!
Đăng nhận xét